Tôi đã sống với nền ẩm thực của Nhật Bản hơn nửa thế kỷ. Giữa tháng 8 năm 2021, tôi chuyển tới Việt Nam làm việc. Khi đó, làn sóng dịch bệnh Covid đã khiến Hà Nội bị phong tỏa (lockdown). Tôi phải cách ly tại khách sạn 2 tuần và tại chung cư nơi tôi ở 2 tuần. Trong khoảng 1 tháng đó, tôi đã sinh hoạt mà không thể ra ngoài mua đồ ăn. Bữa sáng đầu tiên trong ngày cách ly của tôi là một suất phở đựng trong bát giấy. Trước khi đặt chân đến Việt Nam, tôi đã nghĩ phở là một món ăn linh hồn của Việt Nam và nó được đánh giá là rất ngon nhưng suất phở tôi được chuẩn bị tại khách sạn đã bị nguội lạnh và làm giảm đi một nửa vị ngon của tô phở. Do đó, tôi đã không ăn phở trong vài tháng vì hương vị của suất phở đó quá khác so với những những gì tôi đã tưởng tượng. Trong một lần khi cùng các đồng nghiệp đi chơi tại Hà Nội, tôi được mọi người giới thiệu đến một quán phở có thể coi là ngon nhất ở đây, ban đầu tôi đã thưởng thức tô phở trong tâm thế lo lắng. Tuy nhiên đó lại chính là khoảnh khắc mà tôi thực sự nhận ra đây mới chính là hương vị của phở, mọi ấn tượng không tốt của tôi về món phở hoàn toàn biến mất, tôi bắt đầu ra ngoài và thưởng thức thêm nhiều món ăn khác của Việt Nam. Những món ăn nóng quả đúng là chỉ nên ăn trong lúc còn nóng phải không các bạn?! Một lần nữa tôi càng thấm thía hơn hương vị món ăn sẽ bị giảm đi đáng kể nếu bị nguội lạnh. Khi còn ở Nhật Bản tôi đã tự nấu ăn hàng ngày trong thời gian dài và nó đã trở thành một thói quen không thể thiếu của tôi. Tôi sinh ra ở tỉnh Hiroshima. Món ăn được coi là linh hồn tại nơi đây chính là món OKONOMIYAKI. Món ăn này tôi đã được ăn từ khi còn bé, vì vậy khi đến Việt Nam, thỉnh thoảng tôi vẫn tự làm để thưởng thức. Okonomoyaki là một trong những món ăn nổi tiếng của Nhật Bản, có thể coi rằng nó đứng ngang hàng với mì ramen và sushi. Thật may mắn vì gần chung cư nơi tôi sinh sống có một nhà hàng Nhật Bản và thỉnh thoảng tôi có tới ăn tại nhà hàng đó. Bầu không khí trong nhà hàng hoàn toàn mang phong cách Nhật Bản. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như cảm thấy rằng mình đã quay trở lại Nhật, đây chính xác là nơi có thể làm vơi đi nỗi nhớ quê hương của tôi. Trong thời gian giãn cách, tôi cảm nhận rằng xung quanh chung cư nơi tôi sống như một lâu đài ma nhưng đến thời điểm hiện tại tôi đã không còn cảm thấy như vậy, nhiều nhà hàng đã mọc lên và tôi có thể ra ngoài để thưởng thức các món ăn. Tôi sử dụng máy dịch và dịch những chữ viết trong cuốn menu tiếng Việt để gọi món, tuy nhiên, thỉnh thoảng máy dịch khiến tôi không hiểu. Tôi đang khám phá văn hóa ẩm thực Việt Nam và tôi nghĩ đây là một trải nhiệm tốt. Ngoài ra, những buổi tiệc nhỏ vui vẻ cùng với đồng nghiệp và cùng nhau thưởng thức những món ăn của Việt Nam cũng được tổ chức. Tương tự như ở Nhật Bản, mọi người cũng tụ tập với nhau và tổ chức những bữa tiệc ăn uống vui vẻ. Tôi cảm thấy rằng những buổi tụ tập ở Việt Nam và Nhật Bản có nét khá giống nhau. Sự khác biệt duy nhất mà tôi nhận ra được là những nguyên liệu tôi chưa từng một lần thấy. Những thứ ở Nhật hầu như chưa bao giờ tôi được ăn lại xuất hiện trong cuốn menu đặt trên bàn. Đó chính là văn hóa ẩm thực của Việt Nam! TS. Minoru Ishifuro – Ngành kỹ thuật hình ảnh y học 🇯🇵 🇯🇵 🇾 🇰 🇭⭕🇦 🇹⭕🇰 🇾⭕🇻 🇮 🇪 🇹 🇳 🇦 🇲 🇻🇳 🇻🇳🔴8️⃣6️⃣9️⃣8️⃣🔵9️⃣🔴8️⃣8️⃣🇯🇵 🇯🇵 Ngành Kỹ thuật hình ảnh Y học